Xác định khuân khổ phù hợp với câu chuyện của bạn

Kristen Kieffer
Kristen Kiefferhttps://www.kristenkieffer.co/
Kristen Kieffer là một nhà văn viết tiểu thuyết kỳ ảo và là tác giả của Build Your Best Writing Life và Self-Publishing Simplified.

Bạn đang có ý tưởng về một câu chuyện và bạn đã sẵn sàng viết. Nhưng bạn đã biết cách đóng khung câu chuyện của mình chưa? Bài viết này sẽ hướng dẫn bạn đóng khung câu chuyện của mình.

Trong văn học hiện đại, kể chuyện chủ quan là khuôn khổ được sử dụng phổ biến và rộng dãi nhất, và có lẽ đó cũng là cách các nhà văn thường nghĩ đến khi muốn kể câu chuyện của mình.

Khi sử dụng khuôn khổ này, nhà văn sẽ sử dụng một góc nhìn hạn chế (tức là câu chuyện chỉ được kể thông qua suy nghĩ và trải nghiệm của nhân vật chính) để đưa độc giả vào hành trình của nhân vật chính.

Nhưng đây không phải cách duy nhất để bạn có thể tạo khung cho câu chuyện của mình. Dưới đây là năm cách khác để làm điều đó:

#1: Kể chuyện chủ quan nhiều góc nhìn

Cách kể chuyện chủ quan khiến người đọc quan sát, cảm nhận dựa trên góc nhìn và hiểu biết của nhân vật chính. Ví dụ: The Hunger Games của Suzanne Collins hoặc Outlander của Diana Gabaldon. Các nhà văn thường chỉ kể câu chuyện của mình qua lăng kính của một nhân chính và cách làm này cũng có nhiều hạn chế.

Nếu ý tưởng câu chuyện của bạn có các tình tiết phụ hoặc cốt truyện chính phù hợp nhất với cách kể sử dụng nhiều góc nhìn thì việc sử dụng phong cách kể chuyện chủ quan nhiều góc nhìn là một cách tuyệt vời để dẫn dắt câu chuyện. Bạn có thể làm điều này bằng cách chuyển sang góc nhìn của nhân vật khác khi sang một chương hoặc cảnh mới.

Các tiểu thuyết nổi tiếng sử dụng nhiều góc nhìn như: A Game of Thrones của George R.R Martin, A Darker Shade of Magic của VE Schwab , Six of Crows của Leigh Bardugo, và Eleanor and Park của Rainbow Rowell.

Lưu ý: Cách kể chuyện chủ quan có thể sử dụng bất kỳ góc nhìn hoặc thì nào (ví dụ: góc nhìn thứ nhất hoặc thứ ba, thì quá khứ hoặc hiện tại, v.v.) miễn là mỗi cảnh hoặc chương chỉ sử dụng góc nhìn của một nhân vật.

# 2: Kể chuyện khách quan

Trong khi cách kể chuyện chủ quan giới hạn câu chuyện trong góc nhìn của một nhân vật tại một thời điểm, thì cách kể chuyện khách quan có góc nhìn của tất cả các nhân vật trong chuyện. Góc nhìn của câu chuyện không được đặt vào vị trí của một nhân vật cụ thể. Thay vào đó, một người kể chuyện thông minh sẽ cho người đọc biết nhiều suy nghĩ, lời nói và hành động của các nhân vật trong tất cả các cảnh; cung cấp phạm vi thông tin về các sự kiện của câu chuyện rộng lớn hơn.

Cách kể chuyện này được sử dụng rất phổ biến trong các tác phẩm kinh điển, chẳng hạn như Kiêu hãnh và Định kiến ​​và Câu chuyện về hai thành phố. Một số tiểu thuyết hiện đại sử dụng thành công cách kể chuyện này, bao gồm Dune của Frank Herbert, bộ truyện Discworld của Terry Pratchett, và thậm chí cả loạt phim Harry Potter , mặc dù Rowling mô tả Harry nổi bật hơn nhiều so với các nhân vật khác.

# 3: Huyền thoại

Theo dân gian, truyền thuyết là những câu chuyện được truyền miệng qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, nhiều tác giả đã tận dụng khuôn mẫu của các câu chuyện huyền thoại để tạo ra những câu chuyện mới mang lại cho người đọc cảm giác đó là một tác phẩm được truyền lại qua nhiều thế hệ.

Những câu chuyện được kể dưới dạng truyền thuyết thường tập trung vào một nhân vật duy nhất mà không đi sâu vào quan điểm chủ quan của họ, với người kể chuyện kể lại các sự kiện trong cuộc hành trình của họ trong khi khám phá kết quả là người anh hùng lớn lên và thay đổi như thế nào. Cũng giống như những tác phẩm truyền miệng cũ hơn của họ, tiểu thuyết huyền thoại hiện đại thường có những chủ đề rất nổi bật, khám phá một hoặc nhiều yếu tố cụ thể của con người.

Ví dụ về những câu chuyện phổ biến được kể dưới dạng truyền thuyết bao gồm A Wizard of Earthsea của Ursula Le Guin, Uprooted của Naomi Novak và Stardust của Neil Gaiman.

# 4: Hoài niệm

Hoài niệm là loại tiểu thuyết kể một câu chuyện khác bên trong một câu chuyện. Người kể thường kể lại trực tiếp về các sự kiện trong quá khứ của mình. Những sự kiện trong quá khứ này thường được kể bằng góc nhìn chủ quan, và đôi khi câu chuyện nhảy ra khỏi dòng hồi tưởng để liên quan đến các sự kiện đang xảy ra trong hiện tại. Khung câu chuyện này thường được sử dụng để làm nổi bật các sự kiện đã định hình tính cách và cuộc sống của người kể chuyện ở hiện tại.

Các tiểu thuyết nổi tiếng sử dụng khung này bao gồm Tên của gió của Patrick Rothfuss, Giết con chim nhại của Harper Lee Phỏng vấn với ma cà rồng của Anne Rice.

# 5: Truyện sử thi

Những câu chuyện được kể thông qua một loạt tài liệu – bao gồm thư từ, nhật ký, bản ghi và báo cáo – được gọi là câu chuyện sử thi. Một số tiểu thuyết sử thi cũng sử dụng kết hợp các cảnh tường thuật truyền thống với các tài liệu xuyên suốt câu chuyện.

Các tác giả có thể chọn sử dụng khuôn mẫu thư từ để giới thiệu phạm vi rộng lớn của thế giới hoặc cốt truyện của họ, để thêm chủ nghĩa hiện thực hoặc thể hiện một loạt các góc nhìn về câu chuyện.

Các tiểu thuyết nổi tiếng kể theo lối sử thi gồm Illuminae của Amie Kaufman và Jay Kristoff, Dracula của Bram Stoker, Carrie của Stephen King và The Martian của Andy Weir.

Bình luận

- Advertisement -spot_img

Bài mới